Thứ Ba, 27 tháng 5, 2014

Xin đừng viết blog, đừng kể lể về cuộc sống của bạn mỗi ngày.

Xin đừng viết blog, đừng kể lể về cuộc sống của bạn mỗi ngày. Bởi lẽ người ấy sẽ không còn quan tâm nữa. Những dòng bạn viết ra chỉ là tự mình gặm nhắm lấy nỗi buồn của riêng mình mà thôi. Cái trò độc thoại này, cái trò tự khóc tự cười này, đau lòng lắm. Xin đừng viết nữa.

Đừng gọi điện, đừng nhắn bất cứ một cái tin gì cho người ấy, dẫu rằng chiếc điện thoại bạn có nhấc lên rồi hạ xuống đến cả trăm lần. Dẫu rằng mỗi lần chạm vào máy, bạn lại dường như không kiềm chế được, mỗi lần điện thoại đổ chuông là một lần tim bạn nghẹt lại, có phải là số của người ấy gọi đâu. Xin bạn đừng trông đợi vào cái điều hão huyền sẽ không bao giờ xảy đến… Can đảm nhìn thẳng vào sự thật đi thôi, người ấy không còn yêu bạn nữa, hiển nhiên là muốn xóa bạn khỏi bộ nhớ, xóa rồi.

Xin đừng than vãn, kể lể cho bạn chung của cả 2 người nghe về tình trạng đau ốm của bạn hiện tại. Bởi vì người ấy sẽ không quan tâm đến bạn nữa đâu, xin đừng làm cho người thứ 3 phải khó xử. Bạn chờ đợi điều gì đây? Một lời ủi an vụng về à? Nghe xong bạn có ổn được hơn không? Có khá được lên không? Cho nên, xin bạn, đừng kể nữa...

Đừng quỵ lụy, đừng nói ngay cả 1 lời xin lỗi hay giá như!!! Bạn và người ấy đến được với nhau, là do số phận an bài, mà có không đến được với nhau, cũng là do số phận đã an bài. Xin đừng làm những điều vô nghĩa. Nếu như bạn sống thật kiêu hãnh, ngẩng thật cao đầu, ít ra vẫn còn lưu lại được một ấn tượng tốt đẹp nào đó trong người ấy.

Xin bạn đừng khóc, đừng khóc trước bất kì ai. Nước mắt dư thừa lắm, rẻ rúng lắm. Bạn đừng nuối tiếc, cũng đừng than trách bản thân. Yêu chỉ là yêu, chỉ là một cung bậc thăng hoa của cảm xúc mà thôi. Bạn có thể chấp nhận những điều tan vỡ, một cách dịu dàng…

Đừng bao giờ tự hỏi tại sao, cũng đừng buồn nữa khi thấy người ấy sóng đôi bên một người con gái khác.Các bạn chia tay, 2 người là 2 dòng kẻ song song sẽ không thể 1 lần nữa bắt nhịp cùng nhau trên quãng đời này. Mọi vui buồn của người ấy, mọi hạnh phúc hay là bất hạnh của người ấy, đã không còn liên can tới bạn nữa rồi.Bạn có thể mừng, có thể không, cho người ấy.

NHƯNG TUYỆT ĐỐI KHÔNG ĐƯỢC ĐỐI XỬ TỆ VỚI BẢN THÂN MÌNH...NHỚ NHÉ CÔ GÁI!

“Vợ à! Em dạo này có khỏe không?

“Vợ à! Em dạo này có khỏe không? Ăn uống có tốt không? Ngủ có ngon không? Anh muốn gặp để nhìn thấy nụ cười của em, thấy em dỗi và thèm em mè nheo đòi anh mua đồ ăn mỗi khi đói. Nhiều lúc anh tự hỏi, chúng ta đã là vợ chồng hay chưa?
Anh cảm thấy sợ em ạ! Sợ rằng dù chỉ một ngày thôi, anh cũng không thể được làm chồng em, gọi em dậy đi làm, làm trứng ốp la cho em ăn trước khi đi và cả đưa đón em đi làm cho đỡ vất vả nữa. Chẳng lẽ, cái viễn cảnh đó chỉ là ảnh ảo tự vẽ ra hay sao? Anh biết bây giờ em rất giận, nhưng xin em một lần nghe anh nói có được không em? Anh thừa nhận, anh là một thằng tồi. Anh không trách cô ấy lật tẩy sự thật này. Anh phải cám ơn cô ấy vì đã thay anh nói ra cái bí mật dơ bẩn mà có lẽ cả đời anh cũng không dám nói ra với em. Chính vì thế mà nữa quãng đời còn lại anh phải sống trong ăn năn và hối cải. Em còn nhớ, cái ngày mưa tầm tã, anh đi bộ lạc lõng giữa Sài Gòn không?
Chính vì ngày đó anh đã làm hỏng cả cuộc đời một cô gái, nên khi yêu em, anh luôn muốn giữ cho cả hai có một tình yêu trong sáng đẹp đẽ. Cho mai này nếu lỡ không thành thì cuộc đời em vẫn còn tươi đẹp. Anh sợ lại vấp vào vết xe đổ cũ, sợ làm hỏng cuộc đời cô gái mà anh yêu hơn chính bản thân mình. Anh rất sợ!
Anh sợ đủ thứ nên không bao giờ dám tự đưa ra quyết định. Anh vẫn quyết đoán nhưng sự quyết đoán của anh phải cân nhắc thật kĩ chứ không bồng bột như xưa.
Đối với anh mọi thứ sẽ vẫn như vậy, vẫn giữ mãi tình cảm dành cho em. Anh sẽ đi xa thật xa một thời gian dài, ít nhất là đến khi em bình tĩnh lại. Khi anh quay về nếu em vẫn giữ nguyên quyết định, thì anh sẽ tôn trọng quyết định của em. Anh yêu em! "